S.inh con trong viện, mẹ chồng kh.ông buồn lên chăm sóc, đúng 3 ngày sau bà gọi hỏi “Con có t.iền t.hai sản chưa, gửi về cho mẹ”, tôi đáp 1 câu mà cả dòng họ nhà chồng náo loạn.
Chẳng dám nghĩ rằng tôi lại có một người mẹ chồng kh.ông biết xấu hổ đến vậy. Tôi chỉ mới đi mổ đ.ẻ được 3 ngày, mẹ chồng ở quê đã gọi điện hỏi đến khoản t.hai sản. Quá đáng hơn nữa bà còn bảo gửi sớm để bà đi sắm vàng tr.ao cho con
Còn nhớ ngày vào viện s.inh con, mẹ chồng tôi còn kh.ông vào thăm một lần nào. Suốt thời gian nằm ở bệnh viện chỉ có mẹ đ.ẻ và chồng ở bên cạnh. Mặc dù mẹ chồng từ chối vào chăm để ở nhà lo chuyện cưới xin cho em trai chồng. Và cũng là con út của bà, nhưng tôi cũng kh.ông để bụng về việc này.
Khi s.inh xong được xuất viện về nhà, tôi đã về nhà n.goại ở cữ vài tháng. Được cái chồng tôi cũng đồng mẹ, mẹ chồng dù kh.ông ưng nhưng cũng đành chịu. Vì bà vẫn quan trọng việc con trai út của bà cưới hơn.
Tôi nghĩ như vậy cũng là cách g.iải quyết t.ốt nhất, vì suốt từ l.úc vợ chồng tôi kết h.ôn tới giờ, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng kh.ông được t.ốt đẹp. Nguyên nhân xuất phát cũng từ t.iền bạc.
Vốn nhà chồng chỉ có hai người con, chồng tôi là cả, dưới chồng còn có một em trai và cũng là út hiện đang ở quê cùng với bố mẹ chồng. Vì công việc nên sau khi cưới vợ chồng tôi đã chuyển lên thành phố thuê trọ tiện cho việc đi lại. Lương của hai vợ chồng cũng kh.ông cao, chỉ đủ lo s.inh hoạt và trả t.iền thuê nhà. Đáng lẽ mẹ chồng phải hiểu cho những vất vả của con cái, thế nhưng mẹ chồng cứ nghĩ chúng tôi kiếm được nhiều t.iền, cách vài ngày bà lại gọi lên bảo gửi t.iền về.
Tôi thấy nhiều ông bà khác có lương hưu họ chẳng bao giờ phiền hà hay xin t.iền con cái, nhưng mẹ chồng tôi mặc dù có lương hưu nhưng bà lại luôn đòi hỏi t.iền. Bà còn hay bảo
Cũng chính vì chuyện t.iền nong gửi cho mẹ chồng mà tôi với chồng cãi nhau rất nhiều. Phận l.àm con cái cả, dù sao cũng chẳng thể nào ruồng bỏ bố mẹ mình, cũng chẳng thể nào trách mắng bố mẹ được, nên cuối cùng chúng tôi chỉ có cách im lặng và nhẫn nhịn. Tưởng đâu lâu dài, bà sẽ hiểu cái vất vả của vợ chồng tôi nhưng ai ngờ cho đến lần tôi mới s.inh con gần đây.
Chẳng là vừa mới chỉ khâu vết mổ s.inh được 3 ngày, mẹ chồng chưa lời hỏi thăm nào, bà đã hỏi thẳng đến s.ố t.iền t.hai sản bảo:
“Con đã lấy t.iền t.hai sản chưa, có rồi thì gửi về cho mẹ để mẹ mua vàng tr.ao cho em dâu con nào”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy tủi thân ghê gớm, còn nghĩ mẹ chồng tôi thiên vị. Ít nhất bà cũng phải hỏi tôi xem sức khỏe tôi thế nào đã chứ, cũng phải hỏi cháu nội của bà ra sao đã. Nhưng câu đầu khi lên tiếng lại là hỏi t.iền t.hai sản. Tôi có thể bỏ qua những lần trước mà gửi t.iền cho mẹ chồng. Nhưng lần này, mẹ chồng tôi đã quá đáng lắm rồi. Tôi tức giận nói thẳng:
“Con còn có bộ xương khô này của mình thôi, mẹ có muốn kh.ông chứ con l.àm gì còn t.iền”. Dứt lời tôi tắt điện thoại mà trong lòng vẫn còn bực lắm.Biết kiểu gì mẹ chồng cũng sẽ gọi điện mách chồng cho xem. Nhưng tôi chẳng sợ, vì l.úc đó chồng tôi cũng ở bên cạnh. Đúng y rằng, chẳng phải đợi lâu, điện thoại chồng tôi đổ chuông là mẹ chồng gọi tới. Kh.ông để mẹ chồng lên tiếng, chồng tôi đã bảo:
“Lần này mẹ thật sự quá đáng rồi đó. Những lần trước vợ chồng con đã im lặng cho qua, vì nghĩ rằng phận con cái, biếu bố mẹ vài tr.iệu cũng kh.ông phải quá khó khăn. Nhưng mẹ thử nghĩ lại xem, vợ con vừa s.inh con xong. L.úc nhập viện, xuất viện mẹ cũng kh.ông hỏi thăm lấy một câu. Cháu nội mẹ cũng chẳng hỏi lấy một lời. Mà câu đầu tiên mẹ hỏi chỉ là t.iền. Từ bây giờ nếu về vấn đề t.iền chi tiêu kh.ông cần thiết ở quê thì mẹ đừng gọi cho chúng con nữa. Mẹ ở cùng chú út sao mẹ kh.ông hỏi chú út mà cứ hỏi chúng con. Hàng tháng chúng con biếu bố mẹ một ít là đã quá đủ rồi”
Thật sự những gì chồng nói khiến cho lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều. Cũng may chồng tôi biết thương vợ con. Sau khi bị tôi và chồng tôi nói như vậy mẹ chồng trở nên rất tức giận.
Cũng chính vì thế mà vợ chồng tôi bị ông nội chồng điện lên rồi bảo về nhà họp m.ặt. Có mỗi cái chuyện này mà mẹ chồng tôi lại đi mách và kể lể với ông nội chồng, đến nổi phải họp m.ặt cả dòng họ. và thế là gia đình chồng được một phen náo loạn.Trong buổi họp m.ặt, sau khi biết rõ mọi việc, mẹ chồng tôi bị chính ông nội chồng c.hê trách. Có lẽ thấy bản thân sai nên bà chỉ im lặng, kh.ông dám lên tiếng. Sau hô.m đó thái độ cũng thay đổi hẳn với chúng tôi.
Đấy đối với mẹ chồng là phải dứt khoát như vậy. Kh.ông nên quá nhân nhượng và chịu đựng. Mình càng kh.ông nói, người ta càng tưởng mình ngốc mà bắt nạt. Cuối cùng chuyện này cũng đã được g.iải quyết xong. Vợ chồng tôi cũng nhẹ gánh rồi.