Hôm nay là một ngày vô cùng vất vả. Mặt trời rọi xuống đỉnh đầu như thiêu đốt, còn tôi thì phải khuân vác từng bao xi măng, từng viên gạch, đến mức lưng nhức mỏi. Chân bước lảo đảo về nhà, bụng cồn cào vì đói, lòng chỉ mong mâm cơm ngon lành vợ nấu để được nghỉ ngơi.
Nhưng khi mở cửa bước vào, cảnh tượng mâm cơm trên bàn làm tôi nổi điên. Một bát rau luộc nhạt nhẽo, một đĩa trứng chiên cháy khét, và tô canh chẳng có chút thịt nào. Cả ngày còng lưng làm việc, về nhà tôi không ngờ phải thấy bữa cơm như thế này. Mắt đỏ ngầu, không kiềm chế được, tôi hất cả mâm cơm xuống đất.
Vợ tôi không nói một lời, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô ấy lẳng lặng đứng dậy, đi thẳng xuống bếp. Tôi còn chưa kịp nhận ra hành động của mình thì vợ đã trở lại, cầm trong tay… một cái đĩa và một chiếc khăn.
Cô ấy bình tĩnh cúi xuống, nhặt từng món ăn vừa bị tôi hất đổ ra ngoài, rồi nhẹ nhàng lau sạch chỗ bẩn trên sàn. Tôi đứng đờ đẫn, cảm giác hối hận bắt đầu trào lên. “Mình đã quá đáng thật rồi,” tôi nghĩ.
Nhưng đúng lúc ấy, vợ tôi đột ngột lên tiếng, giọng đều đều nhưng nặng trĩu: “Em không trách anh vì hôm nay anh mệt, nhưng anh có biết vì sao bữa cơm này lại đơn giản vậy không?”
Tôi im lặng, không dám đối diện với cô ấy.
“Anh nhớ chiếc xe máy bị hỏng mà chưa sửa được không? Hay những ngày qua em phải cắt giảm chi tiêu để lo cho mẹ anh đang nằm viện?” Cô ấy tiếp tục nói, đôi mắt dần ươn ướt. “Em đã cố gắng hết sức rồi, nhưng nếu anh thấy không đủ thì… anh có thể hất cả em ra ngoài như mâm cơm kia.”
Lời nói của vợ như gáo nước lạnh dội vào lòng tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, trong cơn giận dữ và ích kỷ, tôi đã không nhìn thấy sự vất vả của cô ấy. Những việc vợ đã làm cho tôi, cho gia đình, lại bị tôi quên lãng chỉ vì một mâm cơm không như mong đợi.
Tôi quỳ xuống cạnh vợ, cảm giác tội lỗi trào dâng: “Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi…”
Vợ tôi nhìn tôi, thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc khăn xuống bàn. Cô ấy nói: “Thôi, anh lên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Em sẽ nấu lại cho anh.”
Nhưng tối hôm ấy, khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn xuống nhà, tôi thấy vợ đã dọn đồ đạc và rời đi từ lúc nào. Chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ: “Em đã cố gắng, nhưng có lẽ thế là đủ.”
Lần này, tôi mới thật sự hiểu rõ thế nào là mất mát.