3 cô gái trẻ nhất xóm đi bắt hến dưới sông rồi để lại 3 đôi dép trên bờ, dân làng đêm đó thức trắng đi tìm và rồi 1 ngày sau bẽ bàng nhận tin như sé-t đá/nh…

Buổi chiều mùa hè oi ả, cả xóm nghèo ven sông chỉ có vài tiếng trẻ con chơi đùa và tiếng sóng vỗ lạch cạch vào những chiếc ghe nhỏ đậu sát mép nước.
Ba cô gái trẻ nhất xóm – Hạnh, Linh, và My – rủ nhau đi bắt hến dưới khúc sông cạn cách làng không xa. Họ đều vừa tròn đôi mươi, xinh xắn, hoạt bát và là niềm hy vọng của cả xóm nghèo. Mỗi lần họ cười đùa, cả xóm như sáng bừng lên một góc.


Khoảng 5 giờ chiều, có người đi ngang qua khúc sông thì thấy ba đôi dép nhựa để ngay ngắn trên bờ, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai dưới nước. Càng gọi càng lặng im.
Cả xóm xôn xao. Người chạy đi báo chính quyền, người thì lục tung các bụi rậm, xuồng ghe được huy động, đèn pin soi khắp bãi lau sậy ven sông. Đêm đó, cả xóm thức trắng. Người già, trẻ nhỏ đều tay cầm đèn, lòng đau như có lửa đốt.

Ngày thứ hai, đội cứu hộ tiếp tục lặn tìm, từng mét nước được rà kỹ.
Ngày thứ ba, một tin nhắn ẩn danh được gửi đến điện thoại của trưởng thôn, chỉ vỏn vẹn vài dòng:“Muốn tìm ba đứa nó thì tới trại nuôi hến bên biên giới.”

Tin nhắn kèm theo tấm ảnh mờ nhòe, nhưng không ai nhầm được gương mặt ướt đẫm nước mắt, hoảng sợ của ba cô gái.
Cả xóm chết lặng.Không phải chết đuối. Không phải tai nạn.
Mà là mất tích có tổ chức.

Cả ba cô gái bị một đường dây buôn người dụ dỗ, rồi bắt cóc ngay lúc đang lội dưới nước – nơi không ai nghe thấy tiếng kêu, nơi dòng sông nuốt trọn mọi dấu vết.
May mắn thay, sau 5 ngày phối hợp điều tra, công an đã đột kích và giải cứu thành công ba cô gái trong một lán trại tạm bợ bên kia biên giới, nơi họ bị ép lao động kiệt quệ như những “nô lệ hến”.
Cảnh tượng họ trở về – gầy rộc, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt vẫn sáng – khiến cả xóm không ai cầm nổi nước mắt.
Người mẹ của Hạnh ôm con, nghẹn lời:“Chỉ cần con về… dép mất bao nhiêu đôi mẹ cũng mua lại được…”

Từ hôm đó, ba đôi dép cũ không còn nằm lặng lẽ trên bờ sông nữa. Chúng được treo ngay trước nhà văn hóa thôn, kèm dòng chữ
“Đừng để thêm ai ra đi mà không trở về.”

Đôi khi, thứ khiến người ta ám ảnh nhất không phải là cái chết,
Mà là một sự mất tích không lời từ biệt