Tiếng khóc xé lòng của những người cha, người mẹ, tiếng than thở đầy đau thương của ông bà nội ngoại, và những giọt nước mắt tủi hờn của cô dì, chú bác hai bên gia đình hòa quyện trong không khí tang tóc. Những tiếng nấc nghẹn ngào của bạn bè, những người thân quen, tất cả như xát muối vào nỗi đau không thể nguôi ngoai. Bốn người trẻ, với những ước mơ còn dang dở, đã rời quê hương để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn, một tương lai rạng ngời hơn cho bản thân và gia đình. Nhưng định mệnh nghiệt ngã đã cướp đi sinh mạng của họ nơi đất khách quê người, để lại bao tiếc nuối và đau thương.
Bốn người trẻ ấy là Trần Minh Tuấn (sinh năm 1999, quê Hà Tĩnh), Lê Thị Hồng Nhung (sinh năm 2004, quê Quảng Nam), Nguyễn Văn Hùng (sinh năm 2001, quê Quảng Nam), và Phạm Thị Lan Anh (sinh năm 2002, quê Nghệ An). Họ rời quê nhà, mang theo hy vọng và khát khao đổi đời, đến làm việc tại một nhà máy ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, vào đầu năm 2024. Nơi đất khách, họ đối mặt với bao khó khăn, từ việc làm quen với công việc mới, môi trường xa lạ, đến những trở ngại về ngôn ngữ và văn hóa. Nhưng họ vẫn kiên trì, bởi trong lòng luôn ấp ủ ước mơ về một tương lai tươi sáng, nơi họ có thể giúp đỡ gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Khi rời quê, cả bốn người đều khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Minh Tuấn là một chàng trai cao lớn, luôn nở nụ cười lạc quan, là niềm tự hào của bố mẹ. Hồng Nhung, cô gái trẻ trung, năng động, mơ ước trở thành trụ cột gia đình. Văn Hùng, với tính cách chăm chỉ, luôn nỗ lực để gửi tiền về cho ông bà già yếu ở quê. Còn Lan Anh, dù mới sang chưa lâu, vẫn đang cố gắng thích nghi với công việc, mang trong mình khát vọng xây dựng một cuộc sống ổn định. Họ ra đi với bao hy vọng, được gia đình đặt niềm tin và kỳ vọng, cầu mong họ bình an, thành công nơi xứ người.
Thế nhưng, vào một ngày định mệnh, ngày 15 tháng 3 năm 2024, một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Cả bốn người đã thiệt mạng do ngộ độc khí CO tại nhà máy nơi họ làm việc. Cái chết bất ngờ, ở một nơi xa lạ, đã khiến gia đình và người thân bàng hoàng, đau đớn. Khi thi thể họ được hỏa táng và đưa về quê hương trong những hũ cốt lạnh lẽo, không một ai trong gia đình có thể cầm được nước mắt. Thay vì niềm vui đoàn tụ, tiếng cười rộn ràng, giờ đây chỉ còn lại nỗi đau tột cùng bao trùm lên bốn mái ấm gia đình.
Cảnh người thân đón nhận hũ cốt của các em khiến lòng người quặn thắt. Cha mẹ của Minh Tuấn gào khóc trong tuyệt vọng, ôm chặt hũ cốt như muốn níu giữ chút hơi ấm còn sót lại của con trai. Ông bà của Hồng Nhung, với mái tóc bạc trắng, ngã quỵ trước nỗi đau mất cháu. Gia đình Văn Hùng lặng lẽ, nhưng ánh mắt trống rỗng của họ nói lên tất cả. Còn Lan Anh, cô gái trẻ với bao ước mơ chưa thành, để lại người mẹ già yếu vật vã trong đau đớn. Không khí tang lễ bao trùm bởi sự mất mát không gì bù đắp nổi. Những người bạn, hàng xóm, và cả cộng đồng nơi quê nhà đều lặng người, xót xa cho những số phận còn quá trẻ, tương lai còn rộng mở, nhưng đã vội ra đi.
Nỗi đau này không chỉ là của riêng bốn gia đình, mà còn là nỗi tiếc thương chung của tất cả những ai biết đến câu chuyện. Chúng tôi xin được gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình của bốn người trẻ xấu số: Trần Minh Tuấn, Lê Thị Hồng Nhung, Nguyễn Văn Hùng, và Phạm Thị Lan Anh. Xin cầu nguyện cho linh hồn các em được an nghỉ, siêu thoát, và mong rằng những người ở lại sẽ tìm được sự an ủi để vượt qua nỗi đau khôn nguôi này.