Chú chó c/ắ/n váy cô gái sân bay, 10 phút sau ai cũng ngã ngửa khi biết sự thật

Sân bay Tân Sơn Nhất giữa trưa oi ả, hàng dài người nối đuôi nhau làm thủ tục. Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía quầy check-in số 5. Một cô gái trẻ giật mình nhảy dựng lên, váy bị giật mạnh từ phía sau — và thủ phạm lại là… một chú chó! Không ai ngờ rằng, chỉ mười phút sau, sự thật phía sau hành động kỳ lạ đó lại khiến cả sân bay rúng động. Ngọc – một cô gái 26 tuổi, làm việc trong ngành truyền thông – đang tất bật chuẩn bị cho chuyến bay đi Đà Nẵng. Cô mặc một chiếc váy maxi hoa nhí, dáng dài, phối cùng áo trắng giản dị, trông rất năng động và trẻ trung. Dù bề ngoài bình tĩnh, Ngọc trong lòng khá bối rối vì đây là chuyến công tác đầu tiên cô phải tự đi một mình. Cách đó không xa, chú chó Golden Retriever tên là Mì – thuộc về một hành khách lớn tuổi tên ông Tư – đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh chiếc vali.

Ông Tư, người gốc miền Tây, lên thành phố để sang Mỹ đoàn tụ cùng con cháu, dắt theo Mì như một món quà bất ngờ cho đứa cháu gái nhỏ. Mì đã được huấn luyện bài bản, đeo dây và có lồng vận chuyển đầy đủ theo quy định. Bất ngờ, khi Ngọc vừa kéo vali đi ngang qua, chú chó bỗng gầm gừ rồi phóng vụt ra, lao thẳng tới cô gái. Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy váy bị kéo mạnh từ phía sau. Một tiếng rách nhẹ vang lên, kèm theo tiếng hét thất thanh: – Trời đất ơi! Cái gì vậy?! Ngọc quay đầu, hoảng hốt. Chú chó Mì đang ngậm lấy phần đuôi váy của cô, kéo giật không buông. Người dân xung quanh nhốn nháo, bảo vệ sân bay cũng lao tới. Ông Tư luống cuống chạy lại, kéo dây dắt nhưng Mì không chịu nhả. Ngọc vừa xấu hổ vừa bực bội, gắt lên: – Chú trông chó kiểu gì vậy? Nó bị điên à? Một nhân viên sân bay trẻ tuổi tên Nam cố gắng trấn an: – Mọi người bình tĩnh, để tôi kiểm tra. Có thể con chó thấy gì đó bất thường. Mì lúc này đã buông váy Ngọc ra, nhưng thay vì bỏ đi, nó lại đứng trước cô gái, sủa từng hồi ngắn, mắt nhìn chằm chằm vào… chiếc túi xách cô đang đeo chéo trước ngực.

Nam nghiêng người lại gần chiếc túi, nét mặt chợt nghiêm lại. – Chị… cho em xin kiểm tra túi một chút được không? Ngọc chau mày, định phản đối thì ông Tư nói xen vào: – Cậu này làm bên an ninh sân bay đó cô. Để người ta kiểm tra đi cho yên tâm. Dù hơi miễn cưỡng, nhưng ánh mắt mọi người đang đổ dồn khiến Ngọc không còn cách nào khác. Cô mở túi, đưa cho Nam xem. Nam lục nhẹ vài lớp… cho đến khi ánh mắt anh khựng lại. Từ bên trong, anh rút ra một gói nhỏ, được bọc kỹ bằng giấy gói hoa. Vừa bóc lớp ngoài, mùi hăng nồng sộc lên mũi khiến mọi người xung quanh sửng sốt. Một nhân viên khác chạy tới, giọng gấp gáp: – Là c;ầ;n sa! Báo bên an ninh ngay! Ngọc tái mặt. Cô đứng không vững, chân như khuỵu xuống. Mọi ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang nghi ngờ. Ông Tư tròn mắt, còn Mì lúc này đã im lặng, ngồi xuống bên cạnh Ngọc, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc túi. Nam giữ giọng trấn tĩnh: – Chị, em cần chị đi theo bên an ninh để làm rõ gói hàng này. Mong chị hợp tác. Ngọc lắp bắp: – Không… không phải của tôi… tôi không biết nó ở trong đó… Cô gần như bật khóc. Mọi chuyện đang quá sức tưởng tượng. 20 phút sau, tại phòng an ninh sân bay.

Ngọc khai rằng chiếc túi xách là của mình, nhưng hôm qua bạn trai cô – một người tên Khánh – có ghé qua đưa một món quà, bảo cô mang giùm ra Đà Nẵng cho người quen. Cô không mở ra vì tưởng là đồ lưu niệm, bánh kẹo gì đó. Nam – lúc này đã chuyển từ nhân viên hỗ trợ sang vai trò an ninh sân bay chuyên trách – kiểm tra kỹ hơn và xác nhận: gói hàng là c;ầ;n sa dạng khô, ước tính khoảng 300g, được giấu kín kèm hạt cà phê để đánh lạc hướng chó nghiệp vụ. Chỉ có điều… chú chó Mì vốn không phải chó nghiệp vụ. Ông Tư ngỡ ngàng khi nghe chuyện. Ông run run nói: – Trời ơi… tưởng Mì chỉ biết lăn và bắt bóng, không ngờ nó lại cứu được người… Nam gật gù: – Có thể chú chó này từng sống gần khu vực có người dùng chất cấm, khứu giác nó nhạy hơn bình thường. Cũng có thể do bản năng hoặc phản xạ từ huấn luyện. Ngọc vẫn ngồi thẫn thờ, nhưng ánh mắt dần chuyển từ hoảng loạn sang biết ơn. – Nếu không có chú chó này… chắc tôi đã bị bắt vì tội buôn lậu rồi… Nam nhẹ giọng: – Cũng còn phải xác minh, nhưng chị nên cẩn thận với người gọi là “bạn trai” của mình. Người ta có thể dùng chị như một con cờ mà chị không hề hay biết. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Chỉ vài phút sau, một cuộc điện thoại từ trụ sở công an thành phố gọi đến. Họ xác nhận: Khánh – người bạn trai của Ngọc – đang bị truy nã vì liên quan đến đường dây vận chuyển ma túy liên tỉnh. Cả sân bay hôm đó như chấn động. Người dân rỉ tai nhau về “chú chó cắn váy cứu người”, còn Ngọc… giờ đây trở thành nhân chứng quan trọng trong một vụ án lớn.

Ngọc ngồi trong phòng lấy lời khai với đôi mắt trống rỗng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một lần giúp người yêu mang “quà” đi giao lại khiến mình suýt bị khép tội vận chuyển ma túy. Mọi cảm xúc trong cô lúc này – giận dữ, sợ hãi, xấu hổ – hòa lẫn thành một nỗi hoang mang không diễn tả nổi. Trong phòng bên cạnh, Nam đang cùng đội an ninh phối hợp với công an thành phố truy tìm tung tích của Khánh – gã “bạn trai” bề ngoài tử tế, bên trong là mắt xích trong một đường dây vận chuyển chất cấm tinh vi. – Tên Khánh này có tiền án. Hắn từng bị tạm giữ ở Quảng Ninh vì nghi vấn dính đến buôn bán cần sa, nhưng sau đó thoát án vì thiếu bằng chứng – một cán bộ nói.

Nam trầm ngâm: – Chắc chắn hắn đã có kế hoạch từ trước. Dùng bạn gái như người trung gian là cách để rút mình khỏi vòng nghi ngờ. Nếu không có con chó kia… Anh lắc đầu, không dám nghĩ đến hậu quả. Ở một góc khác của sân bay, chú chó Mì đang được giữ trong khu vực chăm sóc động vật. Nhân viên ở đây tỏ ra vô cùng bất ngờ trước phản ứng “phi thường” của Mì. Một bác sĩ thú y tên Linh nói: – Nó không phải chó nghiệp vụ, nhưng phản ứng như thế cho thấy từng trải qua tiếp xúc với chất kích thích hoặc có khứu giác đặc biệt nhạy. Ông Tư – chủ của Mì – kể lại: – Hồi đó, tôi nuôi Mì ở gần xưởng cũ, nơi người ta lén trồng vài cây “lạ” sau nhà. Mì hay sủa mỗi lần người lạ đến. Có lần nó còn phá tung một lô hàng vì thấy mùi gì đó khó chịu. Chắc hồi đó nó học được phản ứng.

Bác sĩ Linh gật đầu: – Thế là thành bản năng rồi. Phản xạ không điều kiện với mùi hương đó. Trở lại với Ngọc, cô đang cố gắng hợp tác hết mức với cơ quan điều tra. Cô đưa ra toàn bộ tin nhắn giữa mình và Khánh, những cuộc gọi gần đây, thậm chí cả ảnh chụp hai người đi du lịch cùng nhau – tất cả đều là bằng chứng cho thấy cô không hề biết âm mưu của bạn trai. Nam tin cô vô tội. Nhưng để được giải oan hoàn toàn, Ngọc phải đối mặt với nhiều thủ tục pháp lý, chờ kết quả giám định và xác nhận từ phía cơ quan điều tra. Sau nhiều giờ làm việc, cuối cùng, phía công an xác nhận: – Chúng tôi đã lần theo địa chỉ IP từ cuộc gọi cuối cùng của Khánh. Hắn đang trốn trong một nhà nghỉ tại quận Bình Thạnh. Tổ công tác đang tiếp cận. Đúng 23h đêm, Khánh bị bắt tại trận khi đang chuẩn bị bỏ trốn bằng giấy tờ giả. Trong người hắn có thêm 2 thẻ căn cước giả và một vali chứa hàng chục triệu đồng. Khi bị bắt, Khánh vẫn lạnh lùng: – Các anh bắt nhầm người rồi. Nhưng hắn không ngờ, bằng chứng đã đủ: lời khai từ Ngọc, dữ liệu điện thoại, camera sân bay, và quan trọng nhất – gói hàng chứa c;ần sa bị phát hiện nhờ… chú chó Mì.

Sáng hôm sau, mạng xã hội lan truyền một đoạn clip ngắn từ camera an ninh sân bay: một cô gái bị chú chó cắn váy kéo lại giữa đám đông, rồi phát hiện ra ma túy trong túi. Đoạn clip này thu hút hàng trăm nghìn lượt chia sẻ, với tiêu đề: “Chú chó cắn váy cô gái – tưởng tai nạn, ai ngờ cứu cả một mạng người!” Người ta tán dương chú chó Mì như một “anh hùng bốn chân”, còn Ngọc được thông cảm, an ủi vì trở thành nạn nhân của một trò lừa bẩn thỉu. Chỉ vài ngày sau, đài truyền hình mời ông Tư và chú chó Mì lên sóng trong chuyên mục “Người tử tế”. Hình ảnh ông cụ răng thưa cười hiền, tay xoa đầu chú chó thông minh khiến ai cũng xúc động. Ngọc, dù chưa hết sốc, vẫn quyết định lên tiếng để cảnh tỉnh người khác: – Hãy cẩn trọng với những người bạn cho là thân thiết.

Tôi từng nghĩ mình đang yêu một người đàn ông tốt, không ngờ lại suýt trở thành tội phạm vì một gói quà… Sau buổi chia sẻ ấy, Ngọc nhận được nhiều tin nhắn động viên. Cô cũng làm đơn xin nghỉ phép vài tuần để về quê “tĩnh tâm”. Trước khi rời sân bay, cô ghé qua khu vực động vật, cúi xuống vuốt ve Mì. – Cảm ơn mày nhiều. Nếu không có mày, chắc chị tiêu đời rồi. Mì ngoáy đuôi, rúc đầu vào lòng cô. Dù không hiểu tiếng người, nhưng dường như nó biết – hành động bản năng hôm ấy đã thay đổi số phận của một con người. Vụ việc kết thúc với việc Khánh bị khởi tố, Ngọc được minh oan hoàn toàn và chú chó Mì trở thành “người hùng bất đắc dĩ” được cả nước biết đến. Một vụ án tưởng chừng như nhỏ lại mở ra nhiều vấn đề: sự cảnh giác với người thân cận, tầm quan trọng của trực giác – và đôi khi, một cú cắn đúng lúc lại là… một phép màu.