Sau 2 tuần bố mẹ mất, bà nội thẳng thắn từ chối nuôi tôi, đến giờ tôi thành công bà tìm đến yêu cầu được phụng dưỡng

Tôi sinh ra là một đứa trẻ hạnh phúc nhưng cho đến khi 10 tuổi, sự cố ập đến khiến cuộc đời tôi nối tiếp những bi kịch không có niềm vui!

Tôi còn nhớ như in hôm đó, đúng vào ngày sinh nhật 10 tuổi của tôi, khi bố mẹ đang trên đường từ thị trấn về mua bánh kem, chiếc xe 3 bánh mà họ đang lái đã bị lật xuống một con mương sâu gần đó. Khi được người qua đường phát hiện, cả 2 đã không còn sự sống!

Hôm đó, tôi đã ngồi cả buổi ngoài cổng chờ bố mẹ về cho đến khi mặt trời lặn và bóng tối bao trùm căn nhà. Tôi nhận được tin từ hàng xóm nói rằng bố mẹ tôi đã qua đời! 

Bà nội tôi khóc lóc vật vã, không ngừng trách móc. Bà cho rằng vì đi mua bánh cho tôi nên bố mẹ tôi mới xảy ra tai nạn. Bà nói nếu không vì tôi đòi bánh kem, con trai của bà chắc chắn sẽ không sao. Còn bà ngoại cũng dành cho tôi ánh mắt không mấy đồng cảm.

Tuần thứ hai sau đám tang của bố mẹ, khi tôi đi học về, tôi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện vui vẻ với bà tôi. Sự xuất hiện đột ngột của tôi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Kể từ khi bố mẹ tôi qua đời, bà nội luôn có thái độ không tốt với tôi. Nhưng lần này, bà lại mỉm cười gọi tôi ra và nói có chuyện muốn chia sẻ.

“Hân à, cháu không còn nhỏ nữa, chi phí học tập và sinh hoạt của cháu rất tốn kém. Bà đã già, không còn đủ khả năng nuôi cháu. Cặp vợ chồng này muốn nhận cháu làm con nuôi, họ hứa sẽ đối xử tốt với cháu, bà thấy đây là một cơ hội tốt, cháu có đồng ý khồng?”

Tôi vô cùng bất ngờ trước lời đề nghị vì quá đường đột. Hoá ra, bà nội không muốn nuôi tôi và muốn tôi ra khỏi căn nhà này. Tôi có vài ngày để suy nghĩ về chuyện này. Khi cặp vợ chồng rời đi, tôi về căn phòng nhỏ bé, nằm lên giường khóc nức nở. Tôi nhớ lại trước đây, khi mẹ còn sống, bà đã nhiều lần nhiếc móc mẹ vì không sinh được cháu trai. Giờ bố mẹ tôi qua đời, có lẽ bà không muốn thấy sự xuất hiện của tôi nữa.

Hai ngày sau, người đàn ông và người phụ nữ lạ mặt đến đón tôi. Tôi quỳ xuống cầu xin nhưng bà nội chỉ quay mặt đi. Xe nổ máy và cuối cùng, tôi đành chấp nhận số phận của mình vì chẳng còn bấu víu được vào ai.

Đúng lúc đó, bà trẻ (là người bà bên đằng nhà ngoại) xuất hiện như một vị cứu tinh. Bà xoa đầu tôi an ủi: “Con ngoan, bà đến đón con về nhà”. Bà trẻ đằng nhà ngoại cương quyết bảo vệ tôi: “Hân là một con người có xương bằng thịt, không phải đồ vật mà có thể tùy ý cho đi. Nếu bố mẹ nó còn sống và biết bà nhẫn tâm bỏ rơi cháu ruột của mình, hẳn sẽ rất đau lòng?”. 

hình ảnh

Bạn bè tôi đều yêu thương bà nội, nhưng tôi thì không, ảnh: DSD

Cuối cùng, bà trẻ đón tôi về nhà bà. Ông bà trẻ tôi kết hôn đã mấy chục năm nhưng không có con. Ban đầu ông bà định nhận trẻ sơ sinh nhưng rồi biết câu chuyện hoàn cảnh của tôi, bà quyết định nuôi nấng tôi. Cả 2 ông bà đều không có lương hưu nên cuộc sống khá vất vả. Bà trẻ đã làm rất nhiều nghề để có tiền cho tôi ăn học, kể cả là nhặt ve chai.

Ở với ông bà dù túng thiếu về vật chất nhưng tôi thấy đầy ắp niềm vui, niềm hạnh phúc. Ông bà luôn quan tâm, chăm sóc tôi cẩn trọng, cho tôi quần áo đẹp, đồ ăn ngon, được đi học. Thấy bà vất vả, nhiều lần tôi định nghỉ học để đi làm phụ gia đình. Bà biết chuyện chỉ cười nói: “Kiếm tiền vất vả để con được học đến nơi đến chốn khiến bà rất hãnh diện, tự hào”.

Vào cuối năm tôi học cấp 3, có lần bà bị ốm rất nặng, tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ mất bà. Nhìn thấy bà nằm trên giường rên rỉ đau đớn, tôi đau lòng rơi nước mắt. Nhưng bà tôi vẫn cố chịu đựng, an ủi tôi: “Hân à, bà không hề khó chịu chút nào. Bà nhất định sẽ kiên trì. Bà cũng sẽ nhìn Hân vào Đại học, lấy chồng và sinh con. Bà còn chưa thấy con sống hạnh phúc, làm sao bà bằng lòng rời đi?”.

Kỳ thi tuyển sinh Đại học năm đó, tôi đã trúng tuyển một trường có danh tiếng ở thành phố. Tôi đã không phụ lòng ông bà trẻ. Sau khi nhận giấy báo nhập học, tôi xách va li đến thành phố cách nhà 1000km. Lúc chia tay ông bà, tôi đã bật khóc.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi chỉ ở lại thành phố làm việc một thời gian ngắn rồi trở về quê. Dù thu nhập ở thành phố cao hơn nhưng tôi muốn về quê vì ở đó tôi có ông bà. Công việc của tôi ổn định, sự nghiệp cũng có nhiều bước tiến mới. Chỉ sau 2 năm công tác, tôi được đề bạt lên vị trí Phó Giám đốc Kinh doanh.

Đến 30 tuổi, tôi kết hôn với một chàng trai cùng quê. Anh không đẹp trai, công việc ở mức bình thường, thậm chí còn không có gia cảnh tốt, nhưng anh có một ưu điểm mà tôi rất khâm phục, đó là tấm lòng bao dung. Anh đã đồng ý cho tôi đón ông bà về ở cùng để tiện chăm sóc.

Anh nói với tôi rằng: “Hân, trong mắt người khác, anh có thể không xứng với em, nhưng trái tim anh lại nhỏ bé chỉ đủ chứa em. Sau này, anh sẽ cùng em chăm sóc cho ông bà thật tốt”. Anh ấy nói rất nghiêm túc, tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy sự chân thành và cam kết của một người đàn ông nên tôi cưới anh ấy mà không chút do dự.

Trong đám cưới ngày hôm đó, trước mặt tất cả quan khách, anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho ông bà và tôi, tôi đã xúc động rơi nước mắt. Chúng tôi đã tổ chức lễ cưới trong sự chúc phúc của người thân, bạn bè.

Thế nhưng ngay trong đám cưới, bà nội của tôi đã xuất hiện trước khách mời đòi nhận cháu. Bà còn yêu cầu tôi phải phụng dưỡng tuổi già. 

Tôi cảm thấy thật nực cười. Bố mẹ tôi qua đời, bà muốn đuổi tôi đi. Bà cũng chẳng đoái hoài đến tôi suốt 20 năm, nhưng bây giờ bà ấy lại xuất hiện trong đám cưới của tôi và yêu cầu tôi chu cấp tiền hàng tháng. Tôi không chấp nhận, tôi quá uất ức nên đã kể lại sự tình năm xưa trước mặt khách mời.

Từ lâu, tôi đã coi ông bà trẻ là ông bà nội. Tôi sẽ nỗ lực mang đến cho ông bà cuộc sống tốt đẹp hơn trước. Bà là người không bỏ rơi tôi khi gia đình biến cố, khó khăn ập đến. Cũng chính bà là người tiết kiệm từng đồng, lao động vất vả để tôi được như ngày hôm nay. Tôi quyết định như vây liệu có đúng không?