Nhờ mẹ chăm cháu ngoại ốm nằm viện, tôi nghẹn ngào khi biết lý do khiến mẹ từ chối.
Vậy là từ giờ tôi đã hiểu, mình chẳng thể dựa dẫm vào mẹ ruột nữa rồi…
Nhiều người từng bảo rằng không hiểu sao mẹ tôi cá tính mạnh mẽ như thế lại sinh ra 2 đứa con hiền như cục đất. Anh trai tôi nhút nhát ít nói, còn tôi thì hướng nội vô cùng.
Giờ trưởng thành rồi nên anh em tôi bớt yếu đuối hơn hồi nhỏ, chứ trước đây đi học chúng tôi toàn bị bắt nạt thôi. Đôi lúc anh trai cũng vùng lên bảo vệ tôi nhưng kết cục toàn bị bọn trong trường đ.ánh cho tơi tả. Về nhà hai anh em lại tiếp tục bị mẹ cho ăn đòn lần nữa, vì cái tội không biết bảo vệ bản thân.
Mẹ tôi giống đàn ông như vậy cũng có lý do cả. Dù cả tuổi thơ hay bị mẹ đánh mắng nhưng hai anh em tôi chưa từng ghét mẹ, bởi chúng tôi hiểu rõ nguyên nhân tại sao bà trở thành người như thế.
Trước khi trở nên vô cảm thì mẹ tôi cũng từng là một phụ nữ dịu dàng. Nhưng cuộc đời bà đã rẽ sang hướng khác khi cưới phải một gã nát rượu. Nhà bố tôi khi xưa giàu nên ông ấy ăn chơi phá phách, cuối cùng ch.ết sớm vì bệ.nh tật, bỏ lại vợ với hai đứa con thơ.
Trong ký ức mờ nhạt của tôi thì bố rất hay bạo lực với mẹ. Cả bằng ngôn từ lẫn hành động. Cứ say về là ông ấy xới tung nhà cửa lên, đòi mẹ tôi đưa tiền để ông đi chơi tiếp. Mẹ không đưa thì bố xông vào túm tóc đánh. Anh trai chỉ biết ôm đầu tôi run rẩy dưới gầm bàn. Chúng tôi còn chẳng dám khóc vì sợ bố điên lên đá.nh thêm.
Lúc đám tang của bố diễn ra, tôi nhớ mẹ đã cười rất to, lẩm bẩm trước di ảnh chồng rằng “Từ nay được giải thoát rồi”. Trí óc non nớt của một đứa trẻ khi đó khiến tôi chẳng hiểu chuyện gì. Mãi sau này tôi mới nhận ra niềm vui của mẹ khi được sống tự do và không bị ai đánh chửi nữa.
Tuy nhiên hệ quả của những năm tháng ngắn ngủi sống bên chồng khiến mẹ tôi trở thành người phụ nữ cục tính. Bà không đối xử nhẹ nhàng với các con như thuở bé nữa. Chuyện gì không vừa ý là bà tát mắng anh em tôi, thậm chí còn cầm roi đánh chúng tôi rất đau. Anh tôi có lần uất ức quá đã hét lên rằng “Mẹ ác chẳng kém gì bố!”.
Sau khi nghe con trai nói câu ấy xong mẹ tôi đứng im như tượng. Rồi bà ném cái roi đi, ra tạp hóa mua một chai rượu. Hôm ấy là lần đầu tiên trong đời chúng tôi thấy mẹ say. Bà khóc một mình tu tu trong phòng ngủ. Sau đó bà không đánh mắng anh em tôi nữa, nhưng tính cách dần trở nên lạnh lùng hơn.
Khi tôi lên cấp 3, có lần bà ngoại tâm sự rằng mong anh em tôi thông cảm cho mẹ. Mẹ phải chịu quá nhiều tổn thương đau đớn nên không còn là người phụ nữ hiền lành như xưa nữa. Tuy tính cách mẹ thay đổi nhưng bản chất thì vẫn thế, mẹ vẫn thương anh em tôi nhưng vì ám ảnh quá khứ nên không thể chăm sóc các con tốt được. Anh em tôi buộc phải học cách tự lập, tự chăm lo bản thân, rèn luyện chính mình để cứng cáp hơn, vững vàng hơn mà không có sự dạy bảo của mẹ.
Đến tuổi 50 mẹ tôi vẫn không đi thêm bước nữa. Bà sợ chuyện yêu đương, sợ có ai đó làm quen tán tỉnh mình. Bà ác cảm với hôn nhân, không muốn sa chân vào đó thêm lần nào nữa. Tuy bây giờ cuộc sống của bà đã tốt hơn xưa, con cái lập gia đình hết rồi nên bà sống một mình nhàn hạ, song về cơ bản thì anh em tôi vẫn bị ngăn cách với mẹ bởi tâm lý ghét bỏ hôn nhân của bà.
Cả tôi và anh trai đều gặp được người bạn đời phù hợp nên cưới xong chung sống rất hòa thuận. Anh có 2 đứa con, còn tôi mới sinh được 1 bé.
Con gái tôi năm nay 4 tuổi rồi, nó rất lanh lợi và đáng yêu. Mọi người gọi nó là Bông vì tính cách ngọt ngào thân thiện, nó cũng là một đứa giàu tình cảm và rất thích chơi với mọi người xung quanh.
Tuy nhiên Bông luôn sợ hãi bà ngoại. Nó bảo tôi rằng bà ngoại luôn chê Bông, không bế Bông, không yêu Bông. Tôi bối rối giải thích với con là không phải như thế, tại bà ngoại ít nói nên vậy thôi. Nó lắc đầu phủ nhận lời biện minh của tôi, kêu rằng bà nội cũng ít nói nhưng hay cười và hay mua quà cho nó, khác hẳn với khuôn mặt cau có của bà ngoại. Phép so sánh của Bông khiến tôi nhói lòng. Nó cảm nhận được sự xa cách của bà ngoại rõ ràng vậy sao?…
Vì bây giờ không vướng bận cái gì nữa nên mẹ tôi hay tập trung vào thú vui của riêng mình. Bà thích nhất là chăm hoa và nuôi chó. Nhà của mẹ như khu vườn nhỏ vậy, trồng đủ loại rau quả hoa trái. Bà không cần đi chợ mà chỉ ở nhà thu hoạch vườn thôi cũng đủ để nấu 2 bữa ăn chay.
Mẹ nuôi 2 con cún giống phốc sóc. Chúng rất xinh và quấn mẹ. Hai con chó bé như cục bông, con gái tôi thích chúng lắm nhưng không dám chơi cùng vì toàn bị bà mắng. Cứ thấy cháu lại gần lũ chó là mẹ tôi lại quát. Bà bảo trẻ con chơi với chó dễ nhiễm bệnh, chẳng may ốm đau lại đổ lỗi tại bà. Nhìn Bông lủi thủi ngồi một góc khát khao được chơi đùa với mấy bạn chó, tôi chỉ ước mẹ mình có thể dịu dàng lại như ngày xưa.
Không ít người chỉ trích mẹ tôi là sống quá ích kỷ. Bà nuôi con theo kiểu “trời sinh voi trời sinh cỏ”, ngoại trừ cho anh em tôi tiền ăn học và một mái nhà để trú nắng mưa thì mẹ gần như không có hành động nào chứng tỏ tình yêu thương. Có lần tôi lấy hết can đảm hỏi mẹ tại sao lại lạnh lùng với con như thế, bà nói làm vậy để anh em tôi quen với cuộc sống khắc nghiệt, để chúng tôi rũ bỏ sự nhút nhát và trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu sau này không còn mẹ cạnh bên, anh em tôi cũng sẽ không đau buồn nhiều.
Tôi chẳng hiểu mẹ nghĩ gì nữa. Tỏ ra ích kỷ để tốt cho các con? Một logic thật kỳ lạ.
2 hôm nay Bông bị ốm, đúng lúc ông bà nội có việc phải về quê xa còn chồng tôi thì đi công tác tận Sài Gòn. Đêm qua chị dâu mua cháo và thuốc mang sang giúp tôi, nhưng chị cũng vướng 2 đứa nhỏ ở nhà nên không hỗ trợ thêm được.
Buổi sáng tôi tưởng Bông đã đỡ hơn, vậy mà đến chiều tự dưng con bé lên cơn sốt cao mãi không hạ. Thấy con mê man tôi sợ quá phải bế vào viện ngay. Chồng tôi mai mới bay về được, ông bà nội biết cháu ốm nặng cũng mua vé tàu về sớm hơn nhưng đi mất 9-10 tiếng mới đến nhà được.
Lúc Bông làm xét nghiệm các thứ xong thì bác sĩ bảo phải nằm viện mất vài hôm. Tôi không yên tâm khi bỏ lại con một mình nên gọi cho mẹ nhờ đến trông cháu giúp.
Gọi 4-5 cuộc mẹ mới nghe máy. Bà gắt lên hỏi có chuyện gì, tôi bảo Bông ốm nhập viện, nhờ bà qua trông một lát để tôi về lấy quần áo đồ dùng mang lên cho cháu.
Nhưng mọi người biết mẹ tôi trả lời sao không? Bà từ chối ngay lập tức, thậm chí còn không hỏi han lo lắng tình hình cháu ngoại ra sao. Tôi năn nỉ thêm thì bà bảo con ai người ấy tự chăm, bà đang bận cho chó đi spa làm đẹp!
Thật sự từ hồi đẻ con xong tôi cũng chưa dám làm phiền mẹ lần nào cả. Ở cữ cũng là mẹ chồng chăm, mẹ tôi chỉ qua ngó đứa cháu mới sinh có tí, nhét vào tay cháu cái phong bì rồi về. Bông đi học chưa từng được bà ngoại đón lần nào. Nó chỉ được đi chơi với bà ngoại duy nhất một lần hồi Tết năm ngoái. Khi ấy vợ chồng tôi mới mua xe ô tô nên đưa cả hai bên nội ngoại đi du xuân.
Tôi đã thông cảm cho mẹ rất nhiều, vẫn luôn thương bà vì quá khứ khổ cực bà từng trải. Nhưng hình như mẹ tôi ích kỷ thật ấy. Tại sao bà có thể coi chó quan trọng hơn cháu ngoại chứ! Cúp máy xong mà tôi bật khóc. Từ giờ tôi chẳng hy vọng dựa dẫm gì vào mẹ ruột nữa, có muốn cũng chả được…