Từ ngày chồng chị – anh Hòa – bị tai biến liệt nửa người sau cơn đột quỵ đột ngột, cả xóm nhỏ trong con hẻm 3C đường Tân Phú cứ xầm xì bàn tán mỗi tối.
Bởi lẽ, cứ đúng 8 giờ, người ta lại thấy chị Mai – vợ anh Hòa – ăn mặc đẹp, tô son đỏ, đi giày cao gót, lặng lẽ đẩy cửa ra khỏi nhà. Không lâu sau, ánh đèn xe máy vụt lên rồi biến mất vào màn đêm.
Còn trong căn nhà nhỏ ấy, anh Hòa nằm bất động trên giường, mắt mở trân nhìn lên trần nhà, bên cạnh chỉ có cây quạt quay lặng lẽ và một chiếc đồng hồ treo tường kêu “tích tắc”.
Dân xóm bắt đầu rỉ tai nhau:
— “Nó ra ngoài làm gì mỗi tối, bỏ mặc chồng bại liệt ở nhà?”
— “Đúng 8 giờ. Như có hẹn.”
— “Hay là… có nhân tình?”
Chị Mai không trả lời ai. Kể cả khi bị bà Sáu hàng xóm già mồm chặn đầu hạch hỏi, chị chỉ cười nhạt rồi đi thẳng. Cười, nhưng mắt đỏ hoe.
Chồng chị – một người đàn ông từng rắn rỏi, trụ cột cả nhà – giờ chỉ còn một nửa cơ thể cử động. Anh không nói, không cười, chỉ có thể dùng ánh mắt và vài cử động nhẹ bên tay trái để biểu lộ cảm xúc.
Ngày anh đột quỵ, chị Mai gào khóc đến ngất. Nhà không có nhiều tiền, chị vay mượn khắp nơi đưa anh đi viện, bán sạch vàng cưới, xe máy, đồ đạc trong nhà chỉ để giành giật lại mạng sống cho chồng. Mọi thứ, từ bữa cơm đến tã lót, đều do một tay chị cáng đáng.
Nhưng… chính vì vậy, hành động “ăn diện ra đường mỗi tối” của chị khiến người ta thấy lạ. Mà cái gì càng lạ thì càng bị săm soi.
Rồi chuyện vỡ lở.
Một tối, cậu út em ruột anh Hòa từ quê lên bất ngờ. Cậu thấy chị Mai đang cài nút áo sơ mi, xịt nước hoa rồi khóa cửa. Không chào hỏi, không nói năng, chị vụt ra đường. Cậu đứng nấp, bám theo.
Qua mấy con hẻm, chị Mai rẽ vào trung tâm biểu diễn ca nhạc nhỏ ở đường Trường Chinh – nơi thường có các ban nhạc sống, các quán cà phê acoustic. Chị bước vào, đưa tay kéo nhẹ lớp màn, rồi biến mất sau cánh gà.
Cậu út sững người. Về nhà, cậu kể hết cho anh Hòa nghe. Trong ánh đèn mờ, nước mắt anh Hòa lặng lẽ chảy. Anh không thể nói. Nhưng nỗi đau từ đôi mắt anh là thật.
Vài ngày sau, chính anh nhờ cậu út đưa đến nơi đó, lặng lẽ ngồi phía xa trong xe lăn, giữa đám đông mờ nhòe ánh sáng.
Rồi… sân khấu lên đèn.
Chị Mai bước ra.
Không phấn son lòe loẹt, không lả lơi, không “mua vui”. Chị mặc áo dài, tay cầm micro. Một bản bolero vang lên da diết: “Đêm buồn tỉnh lặng, gió lay hồn người…”
Giọng chị cất lên, đau đớn, tha thiết, như muốn gửi cả trái tim vào từng câu hát.
Giữa sân khấu nhỏ, ánh đèn chiếu lên gương mặt người phụ nữ ngoài ba mươi – gầy gò nhưng cứng cỏi – đang kể câu chuyện đời mình qua tiếng hát.
Anh Hòa ngỡ ngàng. Cậu út nắm chặt tay anh, nghẹn ngào.
Sau buổi đó, anh Hòa gặng hỏi bằng bảng chữ cái: “Mai… hát… vì… tiền… sao?”
Chị Mai gật đầu, nước mắt rơi.
— “Tiền thuốc của anh, tiền bỉm, tiền viện, tiền ăn… Em không còn đường nào khác. Em xin dọn quán, họ cho làm thêm buổi tối ở sân khấu. Hát 2 – 3 bài thôi. Mỗi tối được 300 nghìn. Còn hơn là vay mãi mà không biết lấy gì trả.”