Ngày mẹ mất, trời mưa như trút. Bốn chị em tôi đứng lặng trước quan tài, từng giọt nước mắt hòa vào mưa lạnh. Mẹ – người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ – đã đi xa mãi mãi sau một cơn bạo bệnh, để lại chúng tôi bơ vơ ở cái tuổi còn quá non nớt. Tôi là Linh – con gái lớn nhất, lúc đó vừa tròn 15 tuổi. Ba đứa em tôi – Mai 13 tuổi, Hạ 10 tuổi và bé Út chỉ mới 6 tuổi – không ngừng hỏi: “Từ giờ ai sẽ chăm sóc chúng ta hả chị?”
Câu trả lời đến nhanh hơn tôi tưởng.
Anh Hùng – người đàn ông xuất hiện lặng lẽ trong đám tang – là một người bạn thân của mẹ từ thuở thanh xuân. Anh ta không phải cha ruột của bất kỳ đứa nào trong chúng tôi. Nhưng chỉ vài tuần sau lễ tang, anh đột ngột tuyên bố trước mặt họ hàng: “Tôi sẽ nhận nuôi cả bốn đứa. Tôi hứa sẽ chăm sóc các con như con ruột.”
Không ai đồng ý ngay. Họ nghi ngờ. Người đàn ông 35 tuổi, chưa vợ con, lại nhận nuôi bốn đứa trẻ? Nhưng ánh mắt anh khi nhìn chúng tôi – đặc biệt là khi nhìn bé Út đang ôm tấm hình mẹ – không phải là giả. Sau nhiều tranh cãi, chính quyền địa phương đồng ý cho anh nhận nuôi chúng tôi dưới tư cách cha dượng không hôn thú. Từ ngày hôm đó, chúng tôi gọi anh là “ba”.
Cuộc sống với ba Hùng không giống như trong phim. Ban đầu, chúng tôi sợ hãi và đề phòng. Ai cũng nghe chuyện cha dượng bạo hành con riêng, nhất là với những cô bé lớn dần lên với sắc đẹp nổi bật. Tôi không tin vào bất cứ điều gì ngoài bản thân mình và các em.
Nhưng ba Hùng chưa bao giờ làm điều gì khiến chúng tôi sợ. Ngược lại, anh thức khuya dậy sớm, làm hai công việc để đủ tiền nuôi bốn chị em ăn học. Anh biết nấu ăn, khâu vá, dạy bài tập, kể chuyện cổ tích và cả dỗ dành mỗi lần chúng tôi đau ốm. Có lần tôi ốm nặng, ba Hùng thức trắng ba đêm để chườm khăn hạ sốt cho tôi, tay run lên vì mệt mỏi.
Từng chút một, chúng tôi bắt đầu yêu quý ba.
Tôi nhớ có lần, bạn học nói sau lưng tôi: “Con nhỏ Linh đó lớn lên đẹp như mẹ nó, coi chừng ông cha dượng…” Tôi đã quay lại tát con bé ấy không do dự. Không ai có quyền nghi ngờ ba Hùng – người đàn ông đã từ bỏ cả tuổi xuân của mình để làm chỗ dựa cho những đứa trẻ không phải ruột thịt.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tôi 18 tuổi, đậu vào trường Đại học Y danh tiếng. Tôi phải lên thành phố học, để lại ba và ba đứa em gái ở quê. Hằng tuần tôi vẫn gọi về, gửi tiền học bổng, về thăm mỗi dịp nghỉ.
Nhưng tôi bắt đầu nghe thấy những lời thì thầm lạ lùng từ hàng xóm khi về quê.
“Con Mai dạo này ăn mặc khác hẳn, có tiền tiêu hoang lắm nha.”
“Con Hạ toàn được đưa đón bằng xe máy mới, không biết tiền đâu ra…”
“Cha dượng với con gái lớn của vợ, thân thiết lạ thường…”
Tôi gạt đi tất cả, nghĩ đó chỉ là lời đồn ác ý. Cho đến một ngày, bé Út – lúc đó 16 tuổi – lặng lẽ lên thăm tôi và bật khóc:
“Chị ơi… em không chắc lắm… nhưng em thấy hình như chị Mai với ba… có gì đó… kỳ lạ…”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không! Không thể nào. Ba Hùng không phải kiểu người đó. Nhưng một phần trong tôi bắt đầu sợ hãi.
Tôi âm thầm theo dõi. Và rồi, cái tôi phát hiện khiến tôi chết lặng: Mai – em gái thứ hai của tôi – đã dọn lên sống chung với ba Hùng ở căn nhà trọ riêng, sau khi rời quê đi làm. Cô ấy không nói với ai trong nhà. Không để lại lời nhắn. Cô ấy cũng đổi số điện thoại.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tôi trở về quê, chất vấn ba Hùng. Ông im lặng rất lâu, rồi chỉ nói:
“Mỗi đứa đều có quyền lựa chọn cuộc đời riêng, con à. Ba chưa từng ép buộc.”
Tôi không hiểu, nhưng tôi không có bằng chứng để nói gì hơn. Một tháng sau, tôi nhận được một bức thư cũ từ bà nội – người sống gần nhà tôi và vẫn giữ lại nhiều kỷ vật của mẹ.
Trong đó là một bức thư viết tay của mẹ tôi, đề ngày trước khi bà mất vài tháng. Nội dung khiến tôi sững sờ:
“Nếu em không qua khỏi, Hùng sẽ là người lo cho các con. Anh ấy là cha ruột của cả bốn đứa trẻ… Dù xã hội không bao giờ chấp nhận chuyện này. Anh ấy không phải người chồng của em, nhưng là người em tin tưởng hơn cả.”
Tôi đánh rơi bức thư. Thế giới như sụp đổ.
Ba Hùng không chỉ là người nhận nuôi – ông là cha ruột của cả bốn chị em chúng tôi.