Cậu bé mồ côi được một cô giáo tốt bụng giúp đỡ, dạy học miễn phí. Thế nhưng cậu lại bỏ đi không lời từ biệt. Nhiều năm sau quay trở lại trườn cũ, cậu khiến cô giáo l:ặng người vì hành động của mình…

Mây trôi chậm rãi trên đỉnh núi . Ngôi trường nhỏ lưng chừng núi sớm nay vẫn vắng vẻ như mọi ngày. Cô Hương – cô giáo tình nguyện từ thành phố lên vùng cao – đang quét sân trường, từng động tác chậm rãi, đầy mệt mỏi. Đã ba năm kể từ ngày cậu bé tên Pà Hấu biến mất, mang theo nỗi trống trải chưa từng lấp đầy trong lòng cô.

Hôm đó, cậu bé chỉ để lại một tờ giấy nguệch ngoạc: “Cô đừng tìm em. Em xin lỗi.”

Kèm theo sự biến mất của Hấu là việc nhiều đồ dùng học tập trong lớp bị lấy mất – máy tính cũ, hộp bút màu hiếm hoi, vài cuốn sách cô dày công tìm được. Người làng bắt đầu xì xào: “Nó bỏ đi theo đám lêu lổng xuống dưới xuôi rồi.” – “Cô Hương tốt quá nên bị lừa rồi.”

Cô Hương không đáp. Chỉ có đêm về, khi gió luồn khe cửa, mắt cô ráo hoảnh, tay vẫn cầm quyển sổ điểm, tên Pà Hấu vẫn được cô giữ nguyên.Tháng Năm, trời vùng cao bỗng oi ả lạ thường.

Hôm đó, một chiếc xe bán tải màu đen dừng lại trước cổng trường. Một người đàn ông trẻ, mặc vest gọn gàng, bước xuống. Cô Hương nhìn người lạ đang đứng giữa sân trường cũ, lòng bất giác dâng lên nỗi tò mò xen lẫn dè chừng.

– “Cô Hương… là cô Hương phải không ạ?”

– Giọng nói ấy… trầm nhưng vẫn mang âm sắc quen thuộc.Cô khựng lại. Đôi mắt mở lớn.

– “Pà… Pà Hấu?

”Người đàn ông mỉm cười. Nụ cười ngượng nghịu y như cậu bé nhỏ ngày nào khi được cô khen viết chữ đẹp. Nhưng nay, gương mặt ấy rám nắng, ánh lên sự trưởng thành.

– “Em về rồi, cô.”

Cô Hương nghẹn ngào. Không phải vì bất ngờ, mà là vì trái tim mình chưa từng thôi tin cậu sẽ trở lại.Tối đó, họ ngồi bên bếp lửa, nơi năm xưa cô vẫn giảng bài bằng ánh đèn dầu leo lét.

Hấu kể, ngày ấy cậu đột nhiên phát bệnh nặng – u não. Không có cha mẹ, cậu sợ liên lụy cô, sợ cô phải bỏ dạy để đưa cậu đi viện. Vậy nên cậu chọn cách trốn đi. Máy tính và sách vở là những món đồ cậu định bán đi để gom tiền… nhưng không đành. Cuối cùng, cậu chỉ đem theo tấm ảnh chụp chung với cô và lớp học.Một tổ chức từ thiện dưới xuôi phát hiện ra cậu, đưa cậu đi phẫu thuật và tài trợ học hành. Pà Hấu học như điên suốt 3 năm, vừa học vừa làm, rồi bén duyên khởi nghiệp

.– “Cô biết không? Câu đầu tiên em viết khi tỉnh lại sau ca mổ là: Em muốn trở về lớp học cũ.”

Cô Hương bật khóc.

Vài tháng sau, ngôi trường xập xệ được thay bằng dãy phòng mới khang trang. Mái ngói đỏ, bàn ghế gỗ thơm mùi mới, và một thư viện nhỏ mang tên: “Góc của Cô Hương”.Ngày khánh thành, người dân bản tụ tập đông đủ. Ai cũng trầm trồ, nhưng không ai xúc động bằng cô giáo già đang cầm tay Pà Hấu, thì thầm:

– “Cảm ơn em… vì đã trở lại.”

Hấu cúi đầu, giọng run:– “Không có cô… sẽ không có em hôm nay.”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *