Bà lão ngh:èo kh:ổ một lần đi nhận đồ từ thiện vô tình ăn phải vị súp giống hệt vị súp ngày xưa mình từng bán. Để rồi khi hỏi đến người nấu, bà nhận được một cái tên khiến cuộc đời bà thay đổi mãi về sau…

Trời lại đổ mưa… Mưa Sài Gòn chẳng biết đâu là đầu, đâu là cuối. Bà Hai lom khom đẩy xe súp nhỏ vào mái hiên quen thuộc bên hông chợ. Mỗi đêm, bà lại nấu một nồi súp nhỏ, đem đi bán cho khách khuya, cho những người làm ca đêm, và thỉnh thoảng là cho những kẻ… chẳng còn nơi nào để đi.

Đêm đó, mưa tạt vào mặt, áo bà sũng nước, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng khi bà bắt gặp cô gái trẻ ngồi co ro bên cột điện. Bụng cô nhô lên, gương mặt hốc hác, tóc tai rối bời. Bà Hai chép miệng, không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ mở nắp nồi súp, múc một chén đầy, đặt trước mặt cô.

– Con ăn đi, nóng đó. Rồi hãy nói mình từ đâu tới.

Cô gái run rẩy đón lấy, nước mắt lăn dài.

– Con… con bị người ta ruồng bỏ. Không dám về nhà. Không ai biết con mang thai…

Im lặng một lúc lâu, bà Hai nói, giọng trầm trầm như làn khói bốc lên từ chén súp:

– Về nhà bà đi. Ở tạm ít bữa, rồi tính.

Từ đó, bà Hai và cô gái trẻ sống cùng nhau. Bà dạy cô cách nêm nếm gia vị, cách hầm xương cho trong, cách làm cho từng giọt súp ngọt như lòng người. Cô gái gọi bà là “ngoại”, và chiếc xe súp ban đêm trở thành tổ ấm của họ giữa thành phố này.

Nhưng rồi… một sáng bà đi chợ về, nhà trống trơn. Cô gái biến mất không để lại lời nhắn. Bà tìm suốt một tuần, không ai biết gì. Bà im lặng. Nỗi mất mát như hạt muối rơi vào nồi nước — ban đầu rất rõ, sau đó tan đi, chỉ để lại chút vị mặn thoang thoảng trong lòng.

Hai mươi năm sau…Bà Hai giờ già, lưng còng, mắt mờ. Đôi chân không đủ sức đẩy xe súp nữa. Bà sống bằng việc nhặt ve chai, tối đến nhận phần cơm từ thiện ở góc phố nhỏ. Ngày hôm đó, bà nhận được một phần súp – thứ mà đã lâu bà không nếm lại.

Bà húp một muỗng, rồi bỗng sững sờ. Cái vị này… ngọt thanh của xương hầm, cay nhè nhẹ của tiêu xay, thơm phức mùi hành phi. Vị y như ngày xưa bà vẫn nấu cho cô gái nọ. Nước mắt bà rơi lúc nào không biết.

Bà run run bước lại, nhìn cô gái trẻ phát súp. Gương mặt ấy… đôi mắt ấy… có gì đó quen lắm.

– Con gái… món súp này… ai dạy con nấu vậy?

Cô gái ngạc nhiên nhìn bà:

– Dạ, là mẹ con. Mẹ con bảo, món này ngày xưa mẹ được một người bà cưu mang và dạy cho. Mẹ không bao giờ quên được…

Bà Hai như chết lặng. Tay run run nắm lấy tay cô gái:

– Mẹ con tên gì?

– Dạ, mẹ con tên là Hạnh…Căn nhà nhỏ ở quận 7 mở cửa. Cô Hạnh bước ra. Khi thấy bà Hai, cô bàng hoàng. Mặt cô nghẹn lại, hai tay siết chặt lấy nhau. Không nói được gì, cô chạy lại ôm bà thật chặt, như ôm lại những năm tháng đã mất, như ôm lại một phần trái tim cô đã bỏ quên.

– Ngoại ơi… con xin lỗi… ngày đó ba mẹ con tìm đến bất ngờ… con không biết làm sao… con không biết ngoại đã tìm con… Con nhớ ngoại lắm… con tìm ngoại suốt, nhưng không ai biết…

Bà Hai chỉ khẽ xoa đầu cô:

– Ngoại biết. Ngoại vẫn đợi.

Cô Hạnh quỳ xuống, nắm tay bà, nước mắt rơi lên bàn chân gầy guộc

.– Con muốn trả ơn… ngoại hãy ở lại đây với tụi con. Ngoại đừng đi đâu nữa. Con còn nợ ngoại cả tuổi thanh xuân của con…Cô con gái nhỏ đứng kế bên, mỉm cười, rồi ôm lấy cả hai người.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau hai mươi năm, bếp nhà lại đỏ lửa. Và mùi súp lại thơm lan khắp khu phố nhỏ — như một chứng nhân của tình người, và sự đoàn tụ sau bao năm xa cách.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *