Chàng thanh niên đi từ thiện chẳng may bị lạc đường và gặp trời mưa đêm. Cậu xin vào tá túc ở một ngôi nhà nhỏ lẻ loi ven đường để rồi khi vào trong, cậu thấy một tấm ảnh khiến mình l/ặng người…

Mưa tầm tã. Những hạt mưa nặng trĩu như trút xuống từ bầu trời giận dữ, xối xả lên mặt đường gồ ghề và những vạt rừng thâm u hai bên. Trời tối sầm lại, chỉ còn những tia chớp mỏng mảnh lóe lên trong giây lát rồi lại vụt tắt, để lại màn đêm dày đặc và lạnh lẽo phủ kín không gian.

Cơn lạnh len lỏi vào từng lớp áo ướt sũng. Nam đưa mắt nhìn quanh, mưa mờ mịt làm cậu khó phân biệt nổi đâu là đường, đâu là rừng. Đúng lúc cậu đang nghĩ đến việc quay lại đoạn đường cũ thì từ phía xa, le lói một ánh đèn vàng lấp ló qua màn mưa như một ngọn hải đăng nhỏ nhoi trong biển đêm.

Không đắn đo, Nam dắt  xe đến gần. Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ, mái lợp tôn, đứng đơn độc bên lề con đường đất. Căn nhà cũ kỹ nhưng ánh đèn ấm áp bên trong như một lời mời gọi giữa đêm giông bão.

Nam ngập ngừng gõ cửa.

Một lát sau, cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hằn những vết nhăn của năm tháng, bước ra. Bà mặc bộ áo nâu sẫm, đầu quấn khăn, ánh mắt bà nhìn Nam đầy ngạc nhiên xen lẫn dè chừng.
– Dạ… cháu bị lạc đường. Xe lại chết máy, trời mưa to… Bác cho cháu xin tá túc một đêm được không ạ?
Người phụ nữ im lặng một lúc, rồi nhẹ gật đầu, lùi vào trong ra hiệu cho Nam bước vào.

Căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng. Một chiếc bàn gỗ cũ, vài chiếc ghế thấp, một cái tủ nhỏ đựng vài món đồ lặt vặt. Góc phòng có một cái giường gỗ, chăn mền đã cũ nhưng được gấp gọn gàng. Trên bàn thờ đặt gần cửa sổ, mấy nén nhang đã tàn, khói vẫn còn bay lảng bảng trong không khí.

Người phụ nữ đặt một ly trà nóng trước mặt Nam. Cậu cúi đầu cảm ơn, tay run run đón lấy, hơi ấm từ ly trà khiến tim cậu dịu lại phần nào.

– Nhà chỉ có mình bác thôi à? – Nam khẽ hỏi, cố tránh ánh nhìn soi mói.

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt chùng xuống.

– Ừ, giờ thì chỉ còn mình tôi…

Không khí như chùng lại theo lời bà nói. Nam không hỏi gì thêm. Cậu nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại nơi bức ảnh đặt trên nóc tủ gỗ gần bàn thờ. Trong ảnh là một chàng trai trẻ mặc quân phục, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng như sao.

Nam thấy tim mình chùng xuống một nhịp.

– Người trong ảnh… là…?

Người phụ nữ ngước lên nhìn Nam, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm.

– Là con trai tôi. Nó mất rồi…

Nam im lặng. Không biết nói gì, không dám hỏi thêm. Trong tiếng mưa rả rích ngoài kia, một cơn gió lạnh thoảng qua khe cửa, mang theo mùi hương nhang trầm lặng lẽ.

Một lúc sau, người phụ nữ cất giọng, như kể lại cho chính mình nghe:

– Nó tên Minh. Ngày xưa học giỏi, ngoan lắm. Cũng như cậu, đi làm từ thiện, thích giúp người. Học xong cấp ba, nó thi vào trường quân sự. Nói với tôi: “Con muốn được bảo vệ những người yếu thế.” Tôi lo lắm, nhưng nó cười, nói “Mẹ yên tâm, con sẽ về…”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *