Nhưng đêm tôi rời khỏi người đàn ông đã sống cùng mình suốt 7 năm, trời đổ mưa

 Người ta hay hỏi: “Ly hôn có phải thất bại của hôn nhân không?”. Tôi không trả lời. Nhưng nếu có, thì tôi chấp nhận thua – để sống sót. Bởi có những cuộc rời đi không cần thắng, chỉ cần đủ tỉnh táo để không chết chìm trong một tình yêu đã mục ruỗng.

Đêm mưa định mệnh và tôi ra đi như 1 kẻ trộm

Tôi biết anh phản bội mình khi anh không còn để ý đến việc tôi đi làm về trễ, không còn hỏi bữa nay tôi ăn gì, ngủ ngon không. Chúng tôi thành hai cái bóng lướt qua nhau trong căn nhà từng ấm. Và rồi một đêm, tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn một người phụ nữ khác. Không phải ánh mắt khao khát mà là ánh nhìn mà anh từng dành cho tôi: dịu dàng, chú tâm, và thật sự sống trong giây phút đó. Tôi đã đứng sững ở bậc cầu thang, giữa mưa, ướt đẫm…

Tôi bước ra khỏi căn biệt thự như 1 kẻ trộm giữa đêm mưa, không ngờ người phụ nữ lạ lại thay đổi cuộc đời tôi - Ảnh 1.

Tranh minh họa

Khi mọi thứ vỡ lở, anh chọn tôi còn tôi chọn tha thứ. Nhưng đã 2 năm trôi qua, tôi vẫn không vượt ra khỏi vùng cảm xúc tối tăm nhất của chính mình. Tôi đã rớt xuống đáy và không biết tìm cách trèo lên.

Chẳng có ai ngoại tình trước mặt tôi. Cũng chẳng có tin nhắn nóng bỏng nào rơi ra từ điện thoại. Chỉ có những khoảng lặng ngày càng dài, những cuộc đối thoại ngắn ngủi và một người đàn ông đã quên mất cách gọi tên tôi bằng sự ấm áp cũ. Anh ấy không còn cần tôi nữa rồi!

Tôi từng nghĩ ly hôn là thứ gì đó ồn ào như một bản án, một trận đánh ghen, hay ít nhất là một cuộc cãi vã tan trời. Nhưng đêm tôi rời khỏi người đàn ông đã sống cùng mình suốt 7 năm, trời đổ mưa. Căn nhà vắng lặng. Và tôi ra đi như một kẻ trộm.

Không một cuộc đối thoại, không một lời chia tay

Tôi không muốn đấu khẩu. Tôi biết mình sẽ thua không phải vì tôi sai, mà vì tôi đã không còn đủ cảm xúc để tranh luận. Tối đó, tôi chờ anh ngủ say, thu gọn vài món đồ thiết yếu, khóa cửa lại và lên xe taxi. Tôi không quay đầu.

Tôi gọi cho mẹ. Đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi chỉ thốt một câu: “Mẹ chờ ngày con tỉnh lại”. Tôi bỗng òa khóc, như một đứa trẻ lâu ngày mới được ai ôm.

Tôi thuê một phòng khách sạn nhỏ ở ngoại ô thành phố. Đêm ấy, tôi nằm co ro như thể mọi cơn đau bị nén lại mấy năm nay cùng lúc vỡ oà. Tôi không hiểu mình là ai nữa. Là vợ cũ? Là người phụ nữ thừa ra khỏi cuộc đời của người từng nói yêu mình?

Tôi không ngủ. Tôi lướt mạng vô định. Rồi đọc được một bài viết của người phụ nữ từng bỏ chồng giữa đêm, như tôi. Chị ấy viết: “Chúng ta không bỏ một người đàn ông. Chúng ta rời khỏi chính mình của những năm tháng không được trân trọng”.

Tôi bấm theo dõi chị, cảm giác như 1 chút ánh sáng le lói trong đêm mưa tối tăm mịt mùng.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *